Phong cách sống tối giản bắt nguồn từ thuật ngữ “danshari” của Nhật Bản dựa trên tinh thần “càng ít càng tốt”. Những người sắp xếp nhà cửa chuyên nghiệp là người giúp khách hàng tối ưu đồ đạc và sắp xếp lại không gian sống, chỉ giữ lại những thứ thực sự cần thiết.
Cách đây vài tháng, người dọn dẹp nhà cửa đã trở thành một nghề nghiệp được chính thức công nhận ở Trung Quốc, theo thông tin từ Bộ Nhân lực và An sinh xã hội.
Lý do cho việc này là kể từ sau khi đại dịch Covid-19 hoành hành, ngày càng nhiều người Trung Quốc bị mắc kẹt trong chính căn hộ của mình nhằm tuân thủ các chính sách giãn cách và làm việc tại nhà. Điều này kéo theo nhu cầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và gọn gàng vì ngôi nhà trở thành môi trường người ta dành thời gian ở nhiều nhất.
Theo thống kê, vào cuối năm 2020, hơn 7.000 người dọn dẹp nhà cửa ở nước này đã được đào tạo chuyên nghiệp. Hơn 40% trong số đó đã kiếm được hơn 100.000 nhân dân tệ (360 triệu đồng) mỗi năm – mức thu nhập trên trung bình ở hầu hết các thành phố của Trung Quốc.
Ngành công nghiệp này cũng cần tuyển thêm gần 20.000 nhân sự nữa trong vòng 2 năm tới để đáp ứng nhu cầu thị trường, đài truyền hình trung ương Trung Quốc đưa tin hồi tháng 3 năm nay.
“Mức sống được cải thiện và sự phát triển nhanh chóng của thương mại điện tử cũng như dịch vụ giao hàng khiến người ta mua nhiều hơn những thứ họ không cần” – bà Han Yien, người sáng lập Yien Organization – một công ty chuyên cung cấp dịch vụ dọn nhà, cho hay.
“Nếu không vứt bỏ đồ đạc thường xuyên, nhiều ngôi nhà sẽ sớm chứa đầy những vật dụng không cần thiết. Môi trường làm việc với nhịp độ nhanh, họ phụ thuộc nhiều hơn vào các dịch vụ dọn dẹp nhanh chóng và tiện lợi”.
Trong khi đó, các nhà giáo dục và chuyên gia đang hi vọng có thể lôi kéo được trẻ em và thanh thiếu niên bắt tay vào công việc này ngay tại nhà mình.
Ông Lei Ziping, hiệu trưởng Trường trung học thuộc ĐH Nottingham Ninh Ba (Chiết Giang, Trung Quốc), cho biết, trong một hội nghị hôm 23/5 rằng, vài năm qua, trường của ông đã cung cấp một khoá học dọn dẹp. Ông tin rằng nó rất quan trọng để trau dồi phẩm chất ưu tú cho các học sinh ở nội trú.
“Một số học sinh có thái độ thờ ơ và điều này có thể khiến các em khó khăn trong việc thực hiện”. Ông Lei cho rằng kỹ năng dọn dẹp có thể góp phần hình thành phẩm chất và tính cách của một con người. “Nếu trẻ học được kỹ năng này sớm, nó có thể mang lại nhiều lợi ích cho các em”.
Một nữ sinh viên với tủ đồ của mình ở ký túc xá. |
Theo kinh nghiệm của bà Han, sinh viên đại học phải học cách sống độc lập – một kỹ năng không phải tự nhiên có. Bà nhận thấy rằng nhiều sinh viên không biết cách sắp xếp không gian sống hạn hẹp của những căn phòng ký túc xá, chỉ biết ném mọi thứ khắp nơi. Đó là một phần lý do bà bắt đầu cung cấp dịch vụ dọn dẹp miễn phí ở một số trường đại học trong nước.
“Hầu hết trẻ em Trung Quốc được bố mẹ cưng chiều. Khi lên đại học, họ cảm thấy khó khăn khi phải sống trong môi trường tập thể”.
Bà Han và nhóm của mình đã hướng dẫn kiểu “cầm tay chỉ việc” cho các sinh viên, chỉ cho họ cách dọn dẹp căn phòng ký túc xá bừa bãi của mình. “Khi phát triển được kỹ năng tổ chức, họ sẽ dần biết lập kế hoạch cho không gian sống, sau đó là lên kế hoạch cho cuộc đời mình”.
Việc dọn dẹp cũng mang lại cho trẻ cảm giác có được thành tựu – thứ đôi khi còn thiếu ở Trung Quốc, ông Luo Wenping, chuyên gia tư vấn tại Trung tâm Sức khoẻ tâm thần thuộc ĐH Y học cổ truyền Thành Đô, nhận định.
Chị Lin Qinghong trở thành một người dọn dẹp chuyên nghiệp từ năm 2017 sau khi tham gia một khoá đào tạo ở Phúc Kiến. Cho đến nay, người phụ nữ 35 tuổi và nhóm của cô đã cung cấp dịch vụ dọn dẹp cho hơn 60 hộ gia đình, tương đương 900 giờ dọn dẹp.
Ngoài việc dọn dẹp nhà cửa, Lin còn muốn kết hợp với việc nuôi dạy con cái và giáo dục. Cô đã thuyết trình trước công chúng về công việc và sứ mệnh của mình. Cô cũng có một bài nói chuyện tại trường học của con gái.
“Các bậc cha mẹ Trung Quốc muốn cho con cái mình những thứ họ nghĩ là tốt nhất. Họ mua cho chúng đủ loại đồ đạc và đăng ký cho chúng tham gia nhiều lớp học. Họ sợ rằng con mình sẽ thua ngay từ vạch xuất phát” – Lin nói.
“Nhưng một môi trường sống sạch sẽ và các mối quan hệ tốt đẹp trong gia đình mới là điều thực sự mang lại cho trẻ một khởi đầu thuận lợi”.
Khi Lin có buổi nói chuyện đầu tiên tại TP Tuyền Châu vào tháng 5/2018, rất ít người từng nghe nói về công việc dọn dẹp như một nghề chuyên nghiệp. Nhưng đến tháng 10 năm đó, cô nhận thấy rằng nhiều người đã quen với xu hướng tối giản nhà cửa.
“Nó lan truyền rất nhanh. Nhiều người nhận ra tầm quan trọng của môi trường sống và điều này cũng có lợi cho việc cải thiện các mối quan hệ gia đình”.
Đăng Dương(Theo The Sixth Tone)
Để tiết kiệm chi tiêu, Qiao Sang (31 tuổi, Trung Quốc) không sắm quần áo mới, thường xuyên bỏ bữa và chỉ dám mua thực phẩm sắp hết hạn ở siêu thị.
" alt=""/>Sợ được cưng chiều, cha mẹ Trung Quốc bắt con xắn tay dọn dẹpChúng ta, chưa ai chuẩn bị cho tâm thế trở thành người chồng người vợ phản bội. Vậy nên, có đôi khi ở bên cạnh vợ mình, anh tự thấy mình thật xấu xa khi thoáng nhớ về em trong phút chốc. Vợ anh như một đóa hoa anh đã đếm từng cánh một, còn em chỉ như hương bay thoảng đâu đây khiến anh luyến nhớ. Nhưng, thật may là mọi thứ cũng chỉ đến mức vậy thôi.
"Ai đó có nhớ mình như mình đang nhớ họ không?" - Câu hỏi này của em, thật ra anh cũng đã từng tự hỏi. Hỏi xong rồi cười một mình bởi nhận ra mình điên rồi. Em đang là vợ người ta, anh đang là chồng người khác. Cả hai chúng ta đều như ván đã đóng thuyền đang lướt trên dòng sông bình yên, chẳng cớ gì lại tự dấn thân vào vùng bão nổi. Chẳng may thuyền vỡ, ván cũng không còn lành, lúc đó có trách mình thì đã muộn.
Chúng ta đã qua thời mơ mộng để có thể bất chấp tất cả vì sự rung động của con tim. Sau lưng chúng ta là một gia đình, mà nếu như chỉ cần chúng ta lạc bước một nhịp thôi là tất cả sẽ có nguy cơ tan tành đổ vỡ. Và vì những thứ mình đã từng lựa chọn không phải hoàn toàn sai, chỉ có sự cố gắng mỗi ngày mới giúp chúng ta giữ vững.
Anh thừa nhận, đã có những phút giây lòng anh thấy chao đảo khi nghĩ về em. Để rồi giật mình nhận ra mình không nên chạy theo một vầng trăng dưới nước, đừng cố với nhành hoa ở trong gương. Điều mà chỉ kẻ say, hoặc kẻ điên mới làm.
Người ta thường bao biện cho những phút rung động của con tim rằng: "Mình gặp đúng người nhưng sai thời điểm". Thật ra thì tình cảm cũng như một phép toán, dù các bước ta có làm đúng nhưng kết quả sai thì coi như cả bài toán đều sai. Và không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội và thời gian để sửa chữa nó.
Không biết em có tin vào chữ Duyên Nợ trong cuộc đời này? Có thể mình có duyên với nhau từ kiếp trước, đến kiếp này gặp lại còn chút dư âm. Nhưng chỉ thế thôi, chẳng đủ để mình lưu luyến quá nhiều, càng không đáng để mình đánh đổi những bình yên đang có.
Vậy nên câu hỏi em nhắn cho anh, anh nghĩ mình không nên trả lời. "Im lặng là vàng", im lặng là câu trả lời rõ ràng nhất. Những thứ mơ hồ thoáng qua chẳng cần phải một lời khẳng định làm gì cho thêm phần phức tạp.
Bình tâm em nhé, bên một nửa của cuộc đời mình. Những phút xao lòng, ai rồi cũng sẽ có lúc gặp phải và ai cũng phải mạnh mẽ để vượt qua. Bởi vì chúng ta sống không phải vì riêng bản thân chúng ta mà còn vì cả những người mình thương yêu nữa.
Theo Dân Trí
Trong một lần đi đón con, tôi vô tình gặp lại bạn trai cũ đang làm việc tại tòa nhà cạnh trường con học...
" alt=""/>'Anh đang là chồng người ta, em đang là vợ người khác'Ở cuộc hôn nhân này, điều khiến tôi mệt mỏi, nặng lòng lại không phải đến từ chồng tôi. Anh là người đàn ông tuy nghèo khó nhưng chăm chỉ làm ăn và yêu thương vợ con.
Từ lúc chúng tôi lấy nhau, anh chưa nề hà bất cứ việc gì để giúp đỡ vợ. Anh cũng rất yêu thương và quan tâm tôi. Thậm chí, khi chúng tôi còn muộn đường con cái, mà lỗi là do tôi, anh vẫn không hề than trách.
Ngược lại, anh thường xuyên lên mạng tìm các phương thuốc, tìm hiểu bệnh viện để thăm khám và liên tục động viên, trấn an vợ.
Tôi thầm biết ơn cuộc đời đã cho mình một người chồng tử tế như vậy. Nhưng nỗi muộn phiền của chúng tôi lại đến từ phía nhà chồng.
Gia đình chồng tôi có 1 con trai (chồng tôi) và 2 em gái. Các cô đều đã có gia đình riêng. Vợ chồng tôi lên thành phố thuê nhà, làm ăn vì vậy căn nhà ở quê hiện chỉ có bố mẹ chồng ở. Ông bà không có nghề nghiệp ổn định.
Bố chồng tôi làm thuê cho các công trình. Nhưng vừa rồi, ông nói tuổi đã cao (62 tuổi) và đi làm vất vả vì vậy ông nghỉ hẳn ở nhà. Mẹ chồng tôi (55 tuổi), sức khỏe khá tốt. Bà thường làm ruộng, thỉnh thoảng lại buôn bán ở chợ kiếm thêm ít tiền.
Thu nhập của bố mẹ chồng tôi chỉ trông chờ vào việc bán hàng của mẹ chồng. Tuy nhiên bà cũng không đi làm thường xuyên. Hôm nào cảm thấy chán, bà lại nghỉ ở nhà. Nên số tiền chẳng kiếm được là bao.
Không có tích lũy lại không muốn lao động, ông bà chỉ dựa vào vợ chồng tôi. Sau khi chúng tôi cưới được 1 tháng, bà gọi điện lên Hà Nội trách móc chồng tôi giờ chỉ biết đến vợ, không quan tâm đến cha mẹ. Thế là từ tháng sau, mỗi tháng, chồng tôi phải gửi 3 triệu đồng để phụ ông bà việc chi tiêu.
Cách đây 2 năm, khi chúng tôi về quê làm đám giỗ cho ông nội chồng, bố mẹ chồng tôi lại kêu than vấn đề chi phí đắt đỏ, ông bà không đủ sống. Vì vậy từ đó, chồng tôi lại gửi cho ông bà 5 triệu đồng/tháng.
Trong lúc này, 2 vợ chồng tôi đều đi làm thuê. Thu nhập của cả 2 là 18 triệu đồng/tháng. Chúng tôi vừa phải thuê nhà và lo đủ các chi phí khác. Nhưng nếu không đưa, ông bà lại than thở: “Nuôi con trai ăn học nay chỉ biết lo cho vợ”.
Không chỉ vậy, ông bà thường xuyên gọi điện lên yêu cầu chúng tôi đóng góp lúc thì tiền xây nhà thờ, lúc thì tiền đám giỗ, hội hè… ở quê. Những lần mua ti vi, tủ lạnh hay bộ bàn ghế… ông bà đều gọi điện cho chồng tôi đóng góp. Chồng tôi vốn hiền lành và có hiếu, chưa lần nào anh từ chối đề nghị của bố mẹ.
Thậm chí, có lần mẹ chồng tôi đi mừng cưới người quen, chỉ khoảng mấy trăm nghìn nhưng bà cũng gọi chồng tôi chuyển khoản với lý do hết tiền. Ban đầu, tôi cố nhẫn nhịn nhưng càng ngày thấy ông bà càng đòi hỏi, tôi phản ứng với chồng. Sợ vợ giận, anh lại âm thầm chuyển cho bố mẹ.
Đỉnh điểm gần đây nhất, một chuyện xảy ra khiến tôi càng bức xúc. Theo đó, vợ chồng tôi vốn muộn chuyện con cái nên cả hai muốn tích góp một số tiền để sau này có thể can thiệp về y tế. Số tiền 2 vợ chồng "nhịn ăn nhịn mặc" gom góp được đến nay là 120 triệu đồng.
Vậy mà không hiểu sao mẹ chồng tôi biết về số tiền đó. Vừa qua, bà gọi lên bảo chồng tôi, căn nhà ông bà đang ở đã cũ. Ông bà muốn dồn tiền để sửa sang.
Nếu có đủ tiền, ông bà có thể xây mới để khang trang, hoành tráng hơn. Tuy nhiên hiện số tiền chưa đủ. Ông bà nói, chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà nên phải đóng góp cho bố mẹ. Ông bà nuôi anh ăn học bao năm, đây cũng là lúc để anh báo hiếu.
Vì là số tiền chung nên chồng tôi không thể lén lút gửi cho mẹ như những lần trước, anh buộc phải hỏi ý kiến tôi. Tôi bức xúc, gọi điện về cho bà bảo chúng tôi không có tiền.
Số tiền đó, tôi dành để lo chuyện con cái. Vậy mà bà ráo hoảnh cho rằng, vợ chồng tôi còn trẻ, còn nhiều cơ hội có con tự nhiên, sao phải tốn tiền cho bệnh viện. Khi không thuyết phục được, bà trách tôi là phụ nữ mà chuyện sinh đẻ cũng không làm được, làm con trai bà khổ lây.
Ngắt điện thoại, tôi chỉ muốn khóc vì uất ức. Sao cùng là phụ nữ, bà cay nghiệt với chính con dâu mình như vậy?
Độc giả Lâm.T.T
Hôn nhân của chúng tôi đang đứng trước nguy cơ đổ vỡ dù chúng tôi vừa cưới chưa được bao lâu. Tất cả chỉ là do sự gian dối của bạn đời tôi.
" alt=""/>Nhà chồng biến chúng tôi thành ‘thẻ ATM’